Tuần trước được đến rạp xem phim 1735km,
một phim ra đời cách đây cũng hơn 5 năm rồi, nhân chương trình chiếu
phim Việt của BHD, với giá vé rẻ rề chỉ 40k, hè hè, ngu chi không coi.
Nói
về kịch bản, nói chung là phim có ý tưởng khá độc đáo và đột phá ở thời
điểm cách đây hơn 5 năm, khi điện ảnh Việt chưa có nhiều khởi sắc. Đột
phá ở chỗ phim chỉ xoay quanh 2 nhân vật chính là Kiên và Trâm Anh cùng
chuyến hành trình "bất đắc dĩ" dở khóc dở cười của họ suốt từ Bắc vào
Nam, trong khi giai đoạn này phim điện ảnh Việt Nam còn đang loay hoay
với những bộ phim hài xem một lần rồi quên, hay những bộ phim nói về các
đề tài "hot" như gái nhảy, trai nhảy, người mẫu, giới thứ 3... không
thì cũng các phim "bại não" chuyên dành để thi thố ở các
LHP quốc tế mà chẳng mấy người Việt được thưởng thức ( xin lỗi nhưng
mình hay gọi vui các phim mang tính academic và phức tạp rối rắm kiểu
như phim dành Oscar ... là dòng phim "bại não", vì xem xong mún bại não
lun ^^ bạn nào ko thích cách gọi này thì thông cảm nhé, nó thành cố tật
ko bỏ được ).
Độc đáo ở chỗ thông qua phim giới thiệu được khá nhiều danh lam thắng
cảnh của Việt Nam đến khán giả cả trong nước lẫn nước ngoài, mà theo
mình khán giả nước ngoài xem phim này sẽ thích thú hơn là khán giả Việt
Nam. Khác lạ ở nhân vật Kiên có diễn xuất khá gượng và cứng, nhưng nó
lại chính là cái hay, cái hồn cho phim.
Nói chuyện phiếm bên lề
thế đủ rồi, vì cái chính của bài này là mình nói về Kiên, chàng kiến
trúc sư lãng tử, lập dị trong phim. Có cảm hứng viết bài cũng bởi vì anh
chàng này là KTS, động chạm đến nghề nghiệp nên mình phải theo dõi và
để ý kỹ, và quả thật qua phim mình cảm thấy muốn nhất nút Like và nút
Thanks cho đạo diễn và người biên kịch vì đã tạo ra 1 KTS xuất sắc nhất
trên phim ảnh Việt từ trước đến giờ, theo nhận xét cá nhân của mình. Mọi
người lưu ý mình nói là "xuất sắc nhất" chứ không phải "điển hình nhất"
nhé. Bởi chắc chắn nhân vật Kiên không phải là một KTS điển hình, bởi
ta không thấy anh thiết kế, không thấy anh cặm cụi bên bản vẽ A0 với cây
bút sắt và cây thước T, cũng không thấy anh ngồi trên màn hình máy tính
bật AutoCAD hay 3dsMax zoom ra zoom vào, và càng không thấy anh cầm
cuộn bản vẽ đứng ở công trường 1 căn nhà phố chỉ chỉ chỏ chỏ và bảo với
khách hàng "chị yên tâm, tụi em sẽ làm đàng hoàng cho chị, đây là một
trong những công trình trọng điểm của công ty em trong năm nay mà", cũng
ko thấy hình ảnh anh đi lang thang ở 196 Pasteur, Q.3 và tám với các
bạn học "tao vừa phụ mấy thầy làm xong 1 cái dự án, được nhận 20 triệu
"....
Những cái Kiên "không làm" mà mình vừa nêu ở trên chính là
tất cả những thứ mà chính mắt mình đã thấy trong các phim Việt, đa số là
phim truyền hình, mà tên phim có lẽ mình ko muốn nêu ra, thậm chí có
nhiều phim mình chẳng biết nó tên là gì nữa, vì coi 5 phút là thấy muốn
lên máu rồi, wỡn đâu mà chờ xem đó là phim gì. Vậy a làm gì mà khiến cho
mình nghĩ anh là đại diện xuất sắc nhất của các KTS trên màn ảnh Việt ?
Anh
lập dị, a có cách suy nghĩ khác người, a có cách ăn nói khác người, a
cũng có những sở thích khác người và cũng khác đa số các KTS khác. Cho
nên mình mới nói Kiên không phải là hình ảnh tiêu biểu của một KTS mà
anh là hình ảnh lập dị của 1 KTS, nghĩa là a ko nằm trong phần đa số các
KTS mà a nằm trong thiểu số một vài KTS lập dị. Lạ nhỉ, một nhân vật
không phải là hình ảnh tiêu biểu của một lớp người trong xã hội lại được
mình xem như đại diện xuất sắc nhất. Đơn giản lắm, vì mình thấy ở Kiên
đâu đó hình ảnh những người bạn của mình, từ tính cách, sở thích, cách
hành xử, tư tưởng, quan niệm và cả phong cách thời trang .
Kiên
thích đi đây đó chỉ với số tiền ít ỏi trong túi và hầu như không quan
tâm tới điểm đến, điểm dừng hay phương tiện di chuyển, chỉ đơn giản là
đi, cứ đi sẽ tới, còn tới đâu thì ko cần biết . Cũng lạ đấy, nhưng các anh bạn KTS của mình không ít người giống y chang.
Kiên
thích vẽ người, vẽ cảnh, vẽ hoa lá và sau đó quăng lung tung mà ít khi
thấy anh tập trung ghi lại các công trình kiến trúc, hay một chi tiết
đắt giá nào đó trên 1 công trình cụ thể ? Những người bạn của mình có
người còn thích làm thiệp và làm rất khéo, có người thích làm các vật
dụng trang trí nho nhỏ bằng các đoạn dây thép hay vỏ lon bia, có người
thích chơi xe máy cổ người luôn dính đầy dầu mỡ, hay có người ghiền
truyện tranh đến độ khi lên cơn ghiền có thể ôm cuốn truyện nằm ra sàn
văn phòng mà đọc ngay trong giờ làm việc ( cái VP anh này làm việc thậm
chí chính là VP cty của KTS Võ Trọng Nghĩa )
Kiên
không thích gò bó mình trong không gian 4 bức tường văn phòng chật hẹp,
dù đã tốt nghiệp xuất sắc và các cty xếp hàng dài để chờ anh, mà lại
lang thang vô định để tìm đi cái gọi là chân lý, là phương châm sống và
làm việc cho chính mình vì chính anh cũng đang confused với con đường
tương lai. Ngay cả bản thân mình lúc sắp ra trường cũng chẳng xác định
được bước tiếp theo là gì, khi hơn 5 năm học đã bào mòn những cảm xúc,
đã làm cạn kiệt lòng yêu nghề và đã xóa mờ những ảo tưởng thuở chân ướt
chân ráo vào trường.
Và
còn nhiều điều rất nhỏ nhặt mà tinh tế nữa mà chắc chắn nếu bạn là 1
KTS và xem cách Kiên thể hiện trong 1735km, bạn sẽ thấy nó rất tự nhiên,
gần gũi, không khiên cưỡng như những hình ảnh được cho là "tiêu biểu"
mà mình đã nhắc tới ở trên.
Tại
sao cứ phải gán cho hình ảnh KTS quanh quẩn bên bàn vẽ, cuộn giấy, cây
thước ...? Trong khi thế giới của họ, nội tâm của họ đâu chỉ có thế ?
Cũng như đâu phải thiết kế bệnh viện là phải làm cho nó trắng toát và
tinh tươm sạch sẽ, gây nên cảm giác rất "bệnh viện" mà không phải là
những mảng màu sặc sỡ khiến người bệnh đến đây cũng có cảm giác vui tươi
và khỏe khoắn ra ? Trong kiến trúc, hiện tượng gò ép và rập khuôn này
được gọi chung là "chết ý", và các nhà làm phim cũng rất dễ dàng đi vào
con đường "chết ý" này khi cứ cố gắng đưa những gì tiêu biểu nhất của
một lớp người trong xã hội lên phim một cách thực tế mà trần trụi, như
đại ca giang hồ thì phải bặm trợn, đầu gấu, hay đại gia thì phải mập
mạp, đi xe hơi xịn, điện thoại xịn và vây quanh là các người đẹp ...
Phép ẩn dụ trong nghệ thuật bao giờ cũng được đánh giá cao, không chỉ
trong phim ảnh hay kiến trúc, mà cả các lĩnh vực khác như hội họa, nhiếp
ảnh, điêu khắc, âm nhạc ...
Túm lại, mình rất tâm đắc với bộ phim
khi đã làm cho mình hài lòng qua hình tượng của Kiên, và cũng hài lòng
với nhiều yếu tố khác nữa như âm nhạc, các câu thoại, phong cảnh ... Chỉ
tiếc bộ phim không gặp thời lắm như ở bài viết này
đã nêu ra và doanh thu ko như ý khiến ekíp làm phim đã tan đàn xẻ nghé.
Tuy vậy với mình đây là một bộ phim đáng xem. Nếu bạn có hứng thú thì
hãy ghé cụm rạp của BHD xem, sẽ không có gì phải hối tiếc về thời gian
mình đã bỏ ra để thưởng thức nó.
The End.
(Hình ảnh hỏi xin của Mr.Google phim lâu rùi nên hình ảnh ko được đẹp lắm - Thông cảm, thông cảm)
Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét